Vào Fb của bạn, nhìn thấy một đôi mắt nhắm hờ trên
avarta… cùng chiếc áo vàng nhạt
Có lẽ cuộc đời với người ấy, đã nhạt theo một cách
nào đó…., mình nhớ câu hát trong bài hát của Trịnh “Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên”…...........sao ông ấy cứ sáng
tác những bài hát như một tiếng thở dài buồn so, buồn hiu, và buồn dài thượt
như thế nhỉ.
Ông ấy thở dài hộ bao nhiêu con người, và bao nhiêu con người đã
nhìn vui và buồn chảy qua kẽ ngón tay như ông ấy?
Hiểu mình thật khó, vì hiểu mình
thì cũng hiểu được người khác nữa…nhưng không hiểu và hiểu lầm thật dễ. Chéo
ngoe!
Ông ấy cũng viết cả về Tôi ơi đừng
tuyệt vọng nữa…..em là tôi và tôi cũng là em…..em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh.
Ánh sáng cuối đường hầm bao giờ
cũng tuyệt, nó tuyệt không phải vì nó sáng, nó tuyệt vì người ta vừa phải đi
qua thật sâu và thật lâu trong bóng tối.
_một
đêm mưa_