Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

mưa giăng mái đầu



mưa xuân giăng dài lắm
ướt cả tơ nhện rồi
trời thì xanh tối ngắt
che mắt buồn em ơi...
 
tôi thích đi du xuân
tới những nơi cửa Phật
ướp hồn mình trầm khuất
hoa bưởi... ơ mùa xuân!

em có đi cùng tôi không
về nơi mình yên ấm
về nơi hồn bỗng rộng
người với người yêu nhau

em đi cùng tôi nhé
đi, đi nào em ơi
bỏ lại tờ tiền lẻ
cho cuộc đời xanh xao

tôi cứ mơ ngày mình cùng ngắm hoa bưởi
trên một ngọn núi cao
nước chè thì xanh- tình thì ngọt ngào

em sẽ không thấy buồn đâu
thật đấy!
em sẽ không cười đâu 
thật đấy!
có lẽ em còn khóc nữa...
giọt nước mắt khi chạm vào điều trong trẻo nhất
hoa bưởi trắng và mưa giăng mái đầu.

3 nhận xét:

  1. em có đi cùng tôi
    về nơi mình yên ấm
    về nơi hồn bỗng rộng
    người với người yêu nhau
    Em hãy đi cùng anh
    Về ngôi nhà ta đó
    Sao em mãi lang thang trên muôn nẻo đường đời
    Lên thuyền Bát Nhã đây bến Tuệ
    Chẳng đến, chẳng đi cũng chẳng về
    Ta luôn an trú nhà ta đó
    Mặc kệ dòng đời mãi chảy trôi
    Ta luôn an trú nơi ngưng bặt
    Hồn vía giao hoà anh với em...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thơ hay quá; cảnh đẹp, vắng, buồn sau cơn mưa...!

      Xóa