Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Một căn miếu hoang
Năm giữa cánh đồng làng
Thiên hạ đi qua đi lại
Chẳng buồn thắp nhang

Lòng buồn tìm nơi góc khuất
Che mặt  trời bỏng gắt
Nhận ra đời khổ đau
Chân bước về đâu

Mưa rơi qua mắt Bụt
Nước mắt của thế gian
Dẫu có tràn, có tràn
Người ta vẫn khóc

Về ới a, về ới à
Về đâu ta
Ta về đâu
Đi nơi đâu
Tìm áo nâu
Mặc áo màu
Mà Tim áo nâu!





Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

tháng 8

Vào Fb của bạn, nhìn thấy một đôi mắt nhắm hờ trên avarta… cùng chiếc áo vàng nhạt
Có lẽ cuộc đời với người ấy, đã nhạt theo một cách nào đó…., mình nhớ câu hát trong bài hát của Trịnh Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên”…...........sao ông ấy cứ sáng tác những bài hát như một tiếng thở dài buồn so, buồn hiu, và buồn dài thượt như thế nhỉ.

Ông ấy thở dài hộ bao nhiêu con người, và bao nhiêu con người đã nhìn vui và buồn chảy qua kẽ ngón tay như ông ấy?

Hiểu mình thật khó, vì hiểu mình thì cũng hiểu được người khác nữa…nhưng không hiểu và hiểu lầm thật dễ. Chéo ngoe!

Ông ấy cũng viết cả về Tôi ơi đừng tuyệt vọng nữa…..em là tôi và tôi cũng là em…..em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh.

Ánh sáng cuối đường hầm bao giờ cũng tuyệt, nó tuyệt không phải vì nó sáng, nó tuyệt vì người ta vừa phải đi qua thật sâu và thật lâu trong bóng tối.
_một đêm mưa_